4 1 Bấy giờ Ê-li-pha người Tê-man đáp rằng, 2 Nếu có ai tìm cách nói với ông, ông có mất lòng không? Nhưng ai có thể lặng thinh? 3 Kìa, ông đã dạy dỗ nhiều người; ông đã làm cho tay yếu đuối trở nên mạnh mẽ. 4 Lời của ông đã khích lệ người vấp ngã, ông làm cho đầu gối yếu đuối trở nên vững vàng. 5 Nhưng bây giờ ông mang họa, ông nản lòng; tai họa đến với ông, ông bồn chồn. 6 Lòng kính sợ Đức Chúa Trời của ông không giúp ông tự tin sao? Đường lối liêm chính của ông không đem lại cho ông niềm hy vọng sao? 7 Xin ông hãy xét lại: có người vô tội nào hư vong không? Hoặc có khi nào người ngay thẳng bị diệt không? 8 Theo những gì tôi thấy, kẻ vun xới tội lỗi và gieo phiền muộn đều gặt như nhau. 9 Hơi thở của Đức Chúa Trời khiến họ hư mất; cơn thạnh nộ của Ngài thiêu đốt họ. 10 Tiếng gầm của sư tử, tiếng của sư tử hung dữ, răng của sư tử con – chúng bị bẻ gãy. 11 Sư tử già chết vì thiếu con mồi; con của sư tử cái bị tản lạc khắp nơi. 12 Bấy giờ, có một chuyện đến với tôi cách bí mật; có tiếng thì thầm bên tai tôi về điều đó. 13 Giữa các tư tưởng từ những khải tượng trong đêm, khi mọi người đang say giấc. 14 Nỗi sợ hãi và run sợ đến trên tôi, khiến xương cốt tôi lung lay. 15 Sau đó, có một thần lướt ngang qua tôi; lông tôi dựng đứng. 16 Thần đó đứng yên, nhưng tôi không thấy rõ hình dạng. Một hình thể đứng trước mặt tôi; xung quanh yên ắng, và tôi nghe có tiếng nói, 17 “Người phàm có thể công bình hơn Đức Chúa Trời sao? Loài người có thể trong sạch hơn Đấng Tạo hóa của nó sao?” 18 Kìa, nếu Đức Chúa Trời không đặt sự tin cậy trong các tôi tớ Ngài; nếu Ngài trách các thiên sứ của Ngài về lầm lỗi, 19 thì huống chi những kẻ sống trong nhà bằng đất sét, trên nền đất bụi, bị chà nát như sâu bướm? 20 Giữa sáng và tối, chúng bị diệt; chúng biến mất mà không ai để ý. 21 Dây lều của chúng không bị đứt sao? chúng chết mà chẳng khôn ngoan.