17 1 Tinh thần con hao mòn, các ngày con qua đi; mồ mả đang đợi con. 2 Chắc chắn bọn chế nhạo vây quanh con; mắt con luôn thấy sự khiêu khích của chúng. 3 Xin ban cho con chứng cớ, xin Ngài bảo lãnh con; còn ai sẽ giúp đỡ con nữa? 4 Lạy Chúa, vì Ngài đã ngăn lòng họ khỏi sự hiểu biết; vì vậy, Ngài sẽ không nhấc họ lên cao hơn con. 5 Kẻ nào tố giác bạn bè mình để nhận thưởng, mắt của con cái hắn sẽ hao mòn. 6 Nhưng Ngài khiến con trở thành tục ngữ của thiên hạ, chúng nhổ vào mặt con. 7 Mắt con cũng đã lờ đờ vì buồn thảm; toàn thân con rã rời như bóng đêm. 8 Người ngay thẳng sẽ sửng sốt về việc này; người vô tội sẽ phẫn nộ kẻ vô đạo. 9 Người công bình sẽ giữ vững đường lối mình; ai có tay trong sạch sẽ càng thêm mạnh mẽ. 10 Nhưng các ông hãy đến đây; tôi sẽ không tìm được một ai khôn ngoan trong số các ông. 11 Các ngày của tôi đã qua, kế hoạch của tôi đổ vỡ, ngay cả ước muốn trong lòng tôi cũng vậy. 12 Những người này, những kẻ chế giễu, biến đêm thành ngày; họ nói ánh sáng gần với bóng tối. 13 Bởi chưng tôi xem âm phủ như nhà mình; vì tôi trải giường trong bóng tối; 14 vì tôi đã nói với cái huyệt, ‘Ngươi là cha ta,’ và với giòi bọ, ‘Ngươi là mẹ ta và chị ta,’ 15 vậy niềm hy vọng của tôi ở đâu? Ai có thể thấy niềm hy vọng của tôi? Sự hy vọng sẽ cùng tôi xuống cổng âm phủ khi chúng ta trở về với bụi đất?