16 1 Gióp trả lời, 2 “Tôi đã nghe những lời như vậy rồi; tất cả các ông đều là những người an ủi đáng thương. 3 Bao giờ mới dứt lời vô dụng? Các ông gặp chuyện gì đến nỗi trả lời tôi như vậy? 4 Tôi cũng có thể nói như các ông, nếu các ông ở trong hoàn cảnh tôi; tôi có thể suy luận và dùng lời lẽ để nói nghịch các ông và lắc đầu nhạo báng các ông. 5 Ôi, ước gì tôi dùng miệng mình mà khuyến khích các ông! Ước gì lời an ủi từ môi tôi sẽ làm nhẹ nỗi sầu khổ của các ông! 6 Nếu tôi nói, nỗi sầu khổ của tôi chẳng giảm đi; nếu tôi cứ nói, làm sao tôi được giúp đỡ? 7 Nhưng bây giờ, lạy Đức Chúa Trời, Ngài đã khiến con mệt mỏi; Ngài đã khiến cả gia đình con tan hoang. 8 Ngài đã khiến con khô cằn, việc này làm chứng nghịch lại con; thân thể gầy còm tố cáo con. 9 Đức Chúa Trời xâu xé tôi trong cơn thạnh nộ và nghịch tôi; Ngài nghiến răng nghịch tôi; kẻ thù tôi trừng mắt nhìn tôi khi Ngài xé xác tôi. 10 Người ta há miệng nghịch tôi; họ vả má tôi một cách khinh thị; họ tụ họp nghịch lại tôi. 11 Chúa Trời phó tôi vào tay người vô đạo; Ngài quăng tôi vào tay kẻ gian ác. 12 Tôi đang sống thanh thản, Ngài bẻ tôi. Thật vậy, Ngài túm cổ tôi và đập tôi tan nát; Ngài cũng biến tôi thành bia đỡ đạn. 13 Các cung thủ của Ngài vây quanh tôi; Chúa đâm thận tôi và không tha tôi; Ngài đổ mặt tôi xuống đất. 14 Ngài đập tôi tơi tả; Ngài xông đánh tôi như một chiến binh. 15 Tôi đã may áo tang trên da tôi; tôi ấn sừng tôi xuống đất. 16 Mặt tôi sưng đỏ vì khóc; trên mi mắt tôi là bóng của sự chết 17 dù tay tôi chẳng làm điều bạo lực, lời cầu nguyện của tôi tinh sạch. 18 Hỡi trái đất, chớ lấp huyết tôi; chớ để lời kêu than của tôi được ngưng lại. 19 Ngay cả bây giờ, kìa, Đấng làm chứng của tôi ở trên thiên đàng; Đấng bào chữa tôi ngự trên cao. 20 Bạn bè tôi chế nhạo tôi, nhưng tôi hướng về Chúa mà khóc. 21 Ước gì Ngài làm chứng tôi với Đức Chúa Trời như loài người làm chứng với nhau! 22 Vì sau một vài năm nữa, tôi sẽ đến nơi mà tôi sẽ chẳng trở về.