10 1 Tôi chán đời rồi; tôi sẽ tha hồ phàn nàn; tôi sẽ nói trong sự cay đắng của lòng tôi. 2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời, ‘Xin đừng kết án con; xin cho con biết vì sao Ngài lên án con. 3 Ngài đè nặng con là tốt sao, khinh thường công việc của tay Ngài trong khi Ngài mỉm cười trên kế hoạch của kẻ ác sao? 4 Ngài có mắt xác thịt chăng? Ngài thấy như người phàm thấy chăng? 5 Các ngày của Ngài giống với ngày của nhân loại hoặc các năm của Ngài giống với năm của loài người chăng, 6 đến nỗi Ngài thẩm tra lỗi của con và tìm kiếm tội lỗi con, 7 dù Ngài biết là con vô tội và chẳng ai có thể cứu con khỏi tay Ngài? 8 Tay Chúa đã dựng và nắn nên con, nhưng nay Ngài diệt con. 9 Cầu xin Chúa nhớ lại rằng Ngài đã nắn con như đất sét; lẽ nào Ngài sẽ đem con trở về tro bụi? 10 Chẳng phải Ngài đã đổ con ra như sữa và làm con đông đặc như phô-mai sao? 11 Ngài đã mặc cho con bằng da và thịt và kết chặt con bằng xương và gân. 12 Ngài đã ban cho con sự sống và sự thành tín; Ngài giúp đỡ, bảo vệ tâm hồn con. 13 Nhưng Ngài giấu những điều này trong lòng – con biết rằng đây là suy nghĩ của Ngài: 14 rằng nếu con phạm tội, Ngài sẽ để ý; Ngài sẽ không dung thứ tội lỗi của con. 15 Nếu con gian ác, thì thật khốn nạn cho con; thậm chí nếu con công bình, con cũng không dám ngẩng cao đầu, vì con nhục nhã và đầy khổ đau. 16 Nếu con ngẩng đầu lên, Ngài sẽ săn lùng con như sư tử; Ngài lại tỏ ra quyền năng đối với con. 17 Ngài đem đến những nhân chứng mới để chống lại con và gia tăng cơn thạnh nộ của Ngài trên con; Ngài đánh con bằng những quân đội xác thịt. 18 Vậy tại sao Ngài đem con ra khỏi lòng mẹ? Ước gì con đã tắt hơi và chẳng mắt nào có thể thấy con. 19 Ước gì con chưa bao giờ tồn tại; ước gì con được đem từ lòng mẹ đến mồ mả. 20 Chẳng phải các ngày của con ít ỏi sao? Xin Chúa ngừng tay, để con yên thân, nghỉ ngơi một chút 21 trước khi con rời khỏi nơi con sẽ không trở về, đến xứ của bóng tối và bóng sự chết, 22 xứ tối tăm như đêm đen, xứ của bóng sự chết, không có trật tự, và ánh sáng chẳng khác gì đêm đen.’”